Trở lại những năm 1998-1999, không chỉ riêng Sơn Thủy mà các xã khác của huyện Kim Bôi đều trong tình trạng quanh năm vất vả, lo cái ăn còn chẳng đủ. Sơn Thủy là xã thuần nông, có trên 3.000 dân nhưng diện tích tự nhiên để sản xuất nông nghiệp chỉ có 300 ha đất rừng, 180 ha đất trồng lúa và trồng màu. Nguồn sống và thu nhập của người dân chủ yếu trông vào sản xuất nông nghiệp, ngành nghề phụ không có, phấn đấu đủ ăn đã rất khó khăn, chẳng ai nghĩ có thể làm giàu. Bà con cũng tìm tòi, thử nghiệm nhiều loại cây, con từ trồng dưa hấu, vải, nuôi lợn, gà, trồng rừng mãi chẳng khấm khá, vẫn thường trực nỗi lo tháng ba, ngày tám.
Năm 1993, rời quân ngũ trở về địa phương, anh tham gia làm nông nghiệp. Anh luôn trăn trở tìm cách thức làm ăn để ổn định cuộc sống. Qua nhiều nghề từ nuôi cá, trồng rau, trồng rừng, đắp suối làm thủy điện và không ít lần dở khóc, dở mếu vì thất bại. Anh quyết định đầu tư trồng nhãn Hương Chi bởi khi đi thăm họ hàng ở Hưng Yên, thấy người dân trồng nhãn có cuộc sống ổn định, khá giả. Anh bảo, khi ấy ở Hưng Yên bán một cân nhãn tương đương với một cân thịt lợn mông. Thế nhưng không đơn giản để nhãn Hương Chi nở hoa, tạo bước đột phá chuyển đổi cơ cấu cây trồng, mang lại cơ hội đổi đời cho nông dân Sơn Thủy hiện nay. Anh mạnh dạn đấu thầu 1,3 ha đất trồng màu không bỏ hoang, tổ chức quy hoạch để trồng nhãn Hương Chi. Ban đầu thiếu vốn, thiếu kinh nghiệm, sau mấy năm trồng cây lại đối mặt với thời tiết, sâu bệnh, cây có quả nhưng chất lượng chưa cao, có lúc phải bán từng cân nhãn.